icon icon icon

Giờ làm việc: Từ 08h00 đến 20h00 (Cả thứ 7 và Chủ Nhật)

0914633223

Câu chuyện Doanh nhân Dược sĩ Nguyễn Phan Hoài Founder CEO thương hiệu dược Beeking

Đăng bởi Bùi Anh Dim vào lúc 01/12/2022

Vâng Xin Kính chào quý vị, khán giả rất vui, gặp lại quý vị trong chương trình chuyển doanh nhân ngày hôm nay và thưa quý vị, bình thường thì chúng ta sẽ gặp các dược sĩ, bác sĩ để mà nói về tình trạng sức khỏe của mình cũng như là việc nhờ sự tham vấn về vấn đề sức khỏe đúng không ạ? Tuy nhiên, ngày hôm nay thì tôi đang ngồi, bên cạnh đó là một người dược sĩ, nhưng ngày hôm nay nó có điều khác biệt là chúng tôi không phải là đi để mà tư vấn về cái bệnh lý của mình, mà liên quan đến việc là để một dược sĩ nói về câu chuyện và một cái hành trình khởi nghiệp, một cái hành trình để xây dựng một thương hiệu đó là dược sĩ fan Hoài Phao Đờ và CEO của thương hiệu Dược Bi kịch Vâng, rất vui gặp chị trong chương trình ngày hôm nay và hy vọng rằng là trong chương trình ngày hôm nay thì chúng ta sẽ có nhiều câu chuyện để cùng chia sẻ về cuộc đời, về hành trình cũng như là cái cách đi, con đường đi của mình trong cái thời gian vừa qua. Vâng, cảm ơn chị đã nhận lời mời chương trình ngày hôm nay. Xin chào Quốc Thân cùng khán giả của kênh Inves Ti Vi Cảm ơn đã. Vân hôm nay đã mời chị và lắng nghe câu chuyện của chị chia sẻ. Vâng, thưa chị, fan hoài thì đối với chị đến với trường quay STV ngày hôm nay thì chị đã cảm nhận một cái bầu không khí như thế nào trong một tiết trời thu Hà Nội sáng nay đi vì se lạnh? Cũng gần đến Tết là mình cũng cảm giác rạo rực một cái không khí mà chuẩn bị về quê và nó chuẩn bị cho những gì mà năm mới sắp đến nữa nên là cũng một cảm giác nó cũng rất là rất là rạo rực và rất là rất là thích. Vâng, nói về chuẩn bị là bước sang cái tiết trời thu Hà Nội này thì chúng ta sẽ nói một chút về liên quan đến nghề của mình đi đúng không ạ? Vậy thì thưa chị là cái tiết trời thu này thì thường những cái người mà ví dụ như chúng tôi thì chúng tôi thì liên quan đến những người bị viêm xoang, không chuẩn bị đến mùa đông chẳng hạn thì không ảnh hưởng thì thưa chị thì hôm nay tranh thủ nói về nghề một xíu thì chị có thể cho biết là với những ngà lý về liên quan đến xoang mũi đúng không ạ? Thì thường phải chú ý những vấn đề như thế nào chị à ok thì mùa này thì thực ra là mùa của các nhà thuốc sẽ bán hàng rất là chạy à? Thông thường thì mọi người sẽ ra mua những cái thuốc cảm sốt và ho hắng mùa này. Thế thì mọi người mùa này thì sĩ Hoài cũng bản thân là chăm sóc gia đình thì cũng luôn chuẩn bị cho mình một cái sức khỏe. Một năm chỉ ốm một cho phép, ốm một hai lần thôi và trong nhà thì cũng hay chăm bằng cách là mình sẽ chuẩn bị dầu cao này khá khăn ấm này. Tắt này nếu mà lúc nào cơ thể cảm thấy hơi gay lầy, một xíu thì bắt đầu mình phải gọi là làm hành động dập ngay trước khi là bắt đầu, nó sẽ từ cổ họng xuống, nó sẽ lan xuống phổi. Vậy nên là dập ngay bằng cách là đi tắt, đeo khăn ấm, bôi dầu cao. Sau đấy là bôi các dầu ở các huyệt đạo và xông một ít chiều cao nữa thì nó sẽ phòng trừ được và đặc biệt là súc họng với có thể phòng trừ cái shiro ho, đông y luôn.

 

Dạ Vâng, với mọi người thấy không ạ? Nghĩa là mới bước đầu của chương trình ngày hôm nay thì tôi đã hỏi chị Hoài một cái kiến thức liên quan đến sức khỏe. Và chị tôi cảm thấy rằng là chị đang chia sẻ với một cái tâm huyết, đó là một cái người mà rất yêu nghề, đúng không ạ? Và ngày hôm nay thì chúng ta sẽ quay trở lại với chủ đề ngày hôm nay, đó là những cái hành trình về khởi nghiệp, những hành trình phát triển, cái thương hiệu bi kinh. Dạ, thưa chị Hoài thì nếu như nói về những người dược sĩ, bác sĩ thì nhiều người sẽ lựa chọn cái con đường đó là đi theo cái chuyên môn và làm một cái công việc ổn định trong nhà nước. Vậy thì chị Hoài có thể chia sẻ lý do vì sao cái động lực nào khiến cho chị là từ cái một cái điều mà mọi người thường gọi là hiển nhiên? Đúng không ạ? Mà bây giờ chị lại đi ra để phát triển một cái sự nghiệp riêng của mình để phát triển thương hiệu? Bi. Kính cảm ơn ông Quốc Tân thì dược sĩ Hoài và sinh ra ở vùng quê Hà Tĩnh thì tuổi nghèo ấy thì tôi cũng rất là chịu khó. Tôi cũng nghĩ là sau này tôi sẽ thoát ra khỏi cánh cổng làng để mình có thể mình làm được điều gì đấy cho gia đình và cho xã hội một ước mơ là mình. Chị thấy tôi thấy là ông ngoại tôi thì giữa ông ông cũng hiện tại ông cũng vừa là một người mà đến bây giờ bà con trong làng vẫn còn nhớ đến là ông bốc thuốc nam chữa bệnh cho mọi người miễn phí, không lấy tiền. Thế thì từ hình ảnh của người ông ấy thì tôi cũng mong muốn. Sau này tôi có thể vừa giúp mình vừa giúp mọi người. Tuy nhiên, mẹ tôi thường thấy là cái nghề bác sĩ thì vất vả. Tôi thấy lúc đấy thì thực ra là việc về định hướng nghề nghiệp ấy thì tôi cũng không có được như được. Bây giờ tại vì mình tôi chỉ biết học và học thôi, còn mình tôi bảo định hướng sau này làm gì ý thì tôi chỉ lấy cái ông ông, hình ảnh người ông để tôi nghĩ là tôi giúp người tôi giúp đời à? Sau đó thì cánh cổng đại học việc Hà Nội nó mở ra với tôi vì tôi thấy là cũng là nghề thuốc, cũng có thể giúp được mọi người và nó cũng khá chia là định giống với định hướng là tôi không phải, không phải là quá chứ là bị gò bó. Tại vì thực ra tính ở ở cả hồi nhỏ nữa tôi cũng là người rất là năng động, nên là tôi nghĩ là nếu mà môi trường bệnh viện thì có thể đâu đấy là nó sẽ biết đâu đấy không gò bó. Thế là tôi cũng chọn hai tường tường dược với tường bách khoa đấy. Thế thì cũng may mắn là đỗ cả hai và tôi chọn con đường trường dược Hà Nội và thực ra khi mà vào dược Hà Nội thì mọi người gọi tôi là giáo sư. Tại vì tôi tôi học rất là nhiều và tôi tôi cũng với một vấn đề. Tôi đào sâu rất là show và mọi người và các bạn cũng hay đến hỏi tôi bà ấy để xem là tôi hiểu cái cái đấy, show như thế nào đấy. Thế thì mọi mọi người vẫn còn cái biệt danh của tôi là giáo sư, bây giờ gọi chắc là mọi người không khớp được nữa nên là chắc là mọi người sẽ không gọi nữa. Ờ, thế thì sau khi ra trường thì tôi cũng chọn cái công công việc mà không ng vào khối bệnh viện cũng không vào cái nhà thuốc để đi bán. Vì hiện lúc đấy thì tôi thấy là cái nghề mà một cái tôi cảm giác mình sẽ rất là phù hợp với một cái nghề nào đấy mà nó mang tính năng động hơn, với với với cái bản thân tôi và tôi cũng lựa chọn đấy là một cái những cái hãng đa quốc gia người ta sẽ đào tạo mình về cách làm sao để để chào hàng và cách làm sao để có thể và những cái phác đồ liên quan đến cái mảng hàng mà chuyên sâu và người ta người ta sẽ bán. Ấy thế thì tôi chọn con đường đấy và tôi thấy rất là nhiều hứng thú trong quá trình làm việc và gặp gỡ khách hàng. Và nếu mà chọn một cái con đường mà nó bình bình ấy thì thực ra là các hãng nước ngoài thì người ta cũng đưa lại cho mình những cái chế độ ờ về về nhân sinh rất là tốt. Về mặt con người người ta đã bảo đảm cho mình một cái chế độ lương bổng và bảo hiểm rất là tốt. Nhưng mà tôi bản tính của tôi thì tôi thấy là ô mình làm cứ tầm 23 năm là mình thấy cái công việc đấy nó lại hơi nhàm lại. Mình đã biết hết rồi, phác đồ và tất cả những cái kiến thức xung quanh về người mới rồi. Thế mình cảm giác là mình muốn tìm cái mới, thế là tôi lại tiếp tục là tôi. Tôi tôi tìm những cái những cái hãng khác và đến một đến một lúc nào đấy thì tôi thấy là à. Tôi muốn triển khai những ý tưởng riêng của mình thì đấy là lúc mà tôi tôi thấy là những cái ý tưởng của hãng nó vẫn là gò bó với mình, nó vẫn chưa thỏa mãn cái niềm đam mê của mình thì lúc đấy tôi cũng tôi cũng thấy là à nên tự mình triển khai ý tưởng và thấy nhiều hứng thú khi mà mình tiền triển khai. Anh Tưởng kể cả khi làm việc với các hãng thì tôi cũng tự tôi. Nhưng mà tôi bản tính của tôi thì tôi thấy là ô mình làm cứ tầm 23 năm là mình thấy cái công việc đấy nó lại hơi nhàm lại. Mình đã biết hết rồi, phác đồ và tất cả những cái kiến thức xung quanh về người mới rồi. Thế mình cảm giác là mình muốn tìm cái mới, thế là tôi lại tiếp tục là tôi. Tôi tôi tìm những cái những cái hãng khác và đến một đến một lúc nào đấy thì tôi thấy là à. Tôi muốn triển khai những ý tưởng riêng của mình thì đấy là lúc mà tôi tôi thấy là những cái ý tưởng của hãng nó vẫn là gò bó với mình, nó vẫn chưa thỏa mãn cái niềm đam mê của mình thì lúc đấy tôi cũng tôi cũng thấy là à nên tự mình triển khai ý tưởng và thấy nhiều hứng thú khi mà mình tiền triển khai. Anh Tưởng kể cả khi làm việc với các hãng thì tôi cũng tự tôi. Nhưng mà tôi bản tính của tôi thì tôi thấy là ô mình làm cứ tầm 23 năm là mình thấy cái công việc đấy nó lại hơi nhàm lại. Mình đã biết hết rồi, phác đồ và tất cả những cái kiến thức xung quanh về người mới rồi. Thế mình cảm giác là mình muốn tìm cái mới, thế là tôi lại tiếp tục là tôi. Tôi tôi tìm những cái những cái hãng khác và đến một đến một lúc nào đấy thì tôi thấy là à. Tôi muốn triển khai những ý tưởng riêng của mình thì đấy là lúc mà tôi tôi thấy là những cái ý tưởng của hãng nó vẫn là gò bó với mình, nó vẫn chưa thỏa mãn cái niềm đam mê của mình thì lúc đấy tôi cũng tôi cũng thấy là à nên tự mình triển khai ý tưởng và thấy nhiều hứng thú khi mà mình tiền triển khai. Anh Tưởng kể cả khi làm việc với các hãng thì tôi cũng tự tôi. Nhưng mà tôi bản tính của tôi thì tôi thấy là ô mình làm cứ tầm 23 năm là mình thấy cái công việc đấy nó lại hơi nhàm lại. Mình đã biết hết rồi, phác đồ và tất cả những cái kiến thức xung quanh về người mới rồi. Thế mình cảm giác là mình muốn tìm cái mới, thế là tôi lại tiếp tục là tôi. Tôi tôi tìm những cái những cái hãng khác và đến một đến một lúc nào đấy thì tôi thấy là à. Tôi muốn triển khai những ý tưởng riêng của mình thì đấy là lúc mà tôi tôi thấy là những cái ý tưởng của hãng nó vẫn là gò bó với mình, nó vẫn chưa thỏa mãn cái niềm đam mê của mình thì lúc đấy tôi cũng tôi cũng thấy là à nên tự mình triển khai ý tưởng và thấy nhiều hứng thú khi mà mình tiền triển khai. Anh Tưởng kể cả khi làm việc với các hãng thì tôi cũng tự t

 

Nhưng mà tôi bản tính của tôi thì tôi thấy là ô mình làm cứ tầm 23 năm là mình thấy cái công việc đấy nó lại hơi nhàm lại. Mình đã biết hết rồi, phác đồ và tất cả những cái kiến thức xung quanh về người mới rồi. Thế mình cảm giác là mình muốn tìm cái mới, thế là tôi lại tiếp tục là tôi. Tôi tôi tìm những cái những cái hãng khác và đến một đến một lúc nào đấy thì tôi thấy là à. Tôi muốn triển khai những ý tưởng riêng của mình thì đấy là lúc mà tôi tôi thấy là những cái ý tưởng của hãng nó vẫn là gò bó với mình, nó vẫn chưa thỏa mãn cái niềm đam mê của mình thì lúc đấy tôi cũng tôi cũng thấy là à nên tự mình triển khai ý tưởng và thấy nhiều hứng thú khi mà mình tiền triển khai. Anh Tưởng kể cả khi làm việc với các hãng thì tôi cũng tự tôi.

 

Tôi cũng có những cái phương án của mình để cho nó hay hơn và hồi đấy thì tôi chưa một vài khoảng sau ba năm thì bắt đầu tôi cũng được 34 năm, tôi được cân nhắc lên vị trí cao hơn. Thế nhưng nếu mà chị sếp tôi luôn khen tôi là thông minh, tức là tôi có thể tôi hay tìm những cái phương án mà nó mới lạ trong cái công việc của mình, nghĩa là nghĩa là bi kinh, là ra đời từ những cái hành trình mà mình đã trải qua những công việc đúng không ạ? Và mình cảm thấy rằng là bản thân mình có thể sáng tạo và bản thân mình làm việc mình thích hơn đúng rồi và mình không muốn đi lặp đi lặp lại một công việc nó quá quá là lâu dài. Đúng Đúng rồi, em thấy là bên kinh hình, thành ra từ ý tưởng là mình sẽ triển khai những ý tưởng của mình và cũng là một cái duyên, là tôi cũng rất là thích những cái dòng hàng mà nó có tác dụng tốt và dòng hàng thiên về thiên hướng châu Âu thì nó có hiệu quả điều trị nó cao thì là tôi cũng phát triển những ý tưởng về dòng hàng châu Âu qua cái công ty khởi nghiệp và công ty Pi Kinh Vâng, rất là tuyệt vời. Trong cái lời chia sẻ của chị vừa rồi tôi thấy một cái hình ảnh đó là hình ảnh một người ông của chị D.

 

Thứ hai, đó là một hình ảnh quê hương của mình, đó là quê hương, gọi là Hà Tĩnh tôi thấy cũng có một cái điểm chung tôi và sinh ra lớn lên tại Nghệ An, Nghệ An ngày xưa thì người ta hay gọi là Nghệ Tĩnh đúng không ạ? Dạ vậy, thưa chị thì đối với việc mà mình sinh ra và lớn lên đối với Nghệ An và Hà Tĩnh là những mảnh đất rất là khó khăn đúng không ạ? Về thời tiết khắc nghiệt, các thứ bản thân của tôi, một tuổi thơ tôi cũng phải trải qua những điều rất là nhiều khó khăn. Vậy thưa chị? Đối với bản thân của chị Hoài thì cái quê hương nơi mình sinh ra như vậy thì nó đã tác động như thế nào đến cái ý chí và cái cái sự quyết tâm để vươn lên của mình trong cái hành trình khởi nghiệp của mình?

 

Dạ thực sự là mình phải cảm ơn quê hương của mình và người mẹ của mình rất là lớn. Tại vì khi mà khi mà lớn lên ở quê và mình mình trong điều kiện rất là thiếu thốn quê thì một năm thì phải hứng chịu khoảng 3 cơn bão và cơn bão mà có những cái cơn bão mà giật cấp 12. Khi đấy tôi cũng tầm khoảng lớp lớp sáu, lớp 7, nhà thì mái là nhà là nhà tanh. Thế là ba mẹ con tôi đu lên mái nhà để giữ được cái mái nhà đấy không bị cơn bão nó cuốn đi rồi sang cái hạt sang hàng xóm và trong nhà thì chỉ có duy nhất một cái chỗ chú để ba mẹ con tôi túạià bà mẹ mẹ của tôi giống như một một cái gà mẹ bao bọc hai con và chữa đêm rét mướt. Đấy là cái hình ảnh tôi cũng không thể nào quên được và tôi thấy là thật sự là mình phải mình, phải mình, phải quyết tâm hơn và cho mình một cái quyết tâm rất là lớn khi mà mọi người, mọi mọi người, mọi người có thể đi chơi. Nhưng mà tôi nghĩ là tôi phải học ấy nên là cái tôi tôi cũng có cái bản chất một là mình nghĩ là mình cũng sáng dạ, nhưng mà nếu mà không chịu khó thực sự là không làm được và quê hương đã đưa lại cho tôi một cái thực sự là rất là chịu khó, rất là chịu khó, rất là chịu khổ và nếu mà mình không rèn luyện được hai cái đấy thì trong quá trình khởi nghiệp của mình thực sự là mình sẽ không chịu được nếu mà mình không chịu khó, không chịu khổ được và người mẹ của tôi nữa thì mẹ tôi một mình nuôi hai chị em tôi lớn lên và khi mà mẹ mẹ tôi mua nuôi hai chị em tôi lớn lên thì cũng nhà cũng thiếu ăn và mẹ tôi lương cháu viên không đủ.

 

Bà phải đi khoảng một ngày bà phải đi 34 50 cây số để bà đi bán thêm một cái gì đấy như là lạc đậu để bà để chị em tôi có thêm cái lương thực và tiền học. Thế nên là những cái hình ảnh mà mẹ tôi vất vả như thế nào, nhà tanh tôi thế nào và tôi phải quyết tôi. Tôi phải quyết tâm để vươn ra và học thật giỏi vào để mình có thể mình sẽ sẽ hỗ trợ mẹ sau này thì đấy là cái mà thực sự quê hương tôi và người mẹ của tôi đã làm cho tôi nó mạnh mẽ hơn.

 

Nó có ý chí hơn nhiều so với việc nếu mà thực ra là nếu mà tôi được bao bọc trong một ngôi nhà sung sướng, tôi thấy một cái cái hình ảnh mà có lẽ chúng ta nhớ lại những kí ức ngày xưa. Có lẽ chúng ta cũng rất là nhiều cảm xúc đúng không ạ? Và tôi cũng thấy rằng là đối với mặt đất miền Trung thì chúng ta thường phải đối diện những cái khó khăn đó. Từ những khó khăn đó thì chúng ta mới có nhiều cái ý chí để chúng ta vươn lên. Tôi thấy một hình ảnh của chị, chị nói rằng là đu ở trên cái mái nhà để mà giữ lại. Đúng rồi thì tôi nghĩ những cái khoảnh khắc đó có lẽ là sẽ không bao giờ mới có thể quên được đúng không chị? Đúng rồi. Vâng à, đối với trong cuộc sống của gia đình thì chị có thể chia sẻ lại một chút là khi mà mình xuất phát điểm từ những nơi rất là khó khăn như thế, cái hoàn cảnh gia đình như thế vậy thì khi mà chị quyết tâm để bước ra thoát ra khỏi đó thì cái hình ảnh của người mẹ của mình đã tác động như thế nào đến cái việc, là hành trình, con đường của chị đi. Về vấn đề về dược thì với cái với cái hoàn cảnh mà gia đình thì mẹ tôi thì là giáo viên, một mình.

 

Mẹ nuôi hai chị em tôi khôn lớn, khôn lớn và mẹ thì không có. Không có lương giáo viên hồi đấy là không còn không đủ mua đôi gạo mua gạo mà ăn ấy nên là mỗi lần mà cần mỗi lần mà trong nhà thì nhiều lúc tôi cũng ước mơ là có một vài cái kẹo nào đấy để mình ăn. Ước mơ là chỉ có kẹo. Và tôi cũng có những cái ý nghĩa là à, sau này nếu mà mình giàu mình sẽ mua một cái nhiều gói kẹo để phát cho những đứa trẻ không có điều kiện và với người mẹ khi mà giữa hoàn cảnh đấy thì được cái là mẹ tôi là người rất hay động viên tôi. Nếu mà nếu mà trong cái trong, đặc biệt là trong học hành, mặc dù nhà nghèo mặc dù là không có điều kiện nhưng mà mẹ tôi luôn chỉ là bảo tôi học đi và những cái việc khác trong nhà ấy thì tôi cũng phải tôi cũng chu toàn,

 

nhưng mà mẹ luôn ưu tiên số một. Mẹ có thể thức đến một 23H sáng nhưng mà cho tôi cái việc để làm việc và cho tôi tạo điều kiện cho tôi học đấy thì vì thấy mẹ làm mà mình ngồi mình học không yên nhưng mà là mình thực ra mình càng quyết tâm hơn và kể cả khi mà tôi đi học đại học trường Hà Nội thì mẹ tôi một tháng phải nuôi tôi một cái khoản, một khoản nào đấy thì tôi cũng không dám chi tiêu luôn và không dám chi tiêu nhiều và cứ nghĩ đến bà phải vất vả. Bởi vì tôi tôi lại càng nung nấu cái quyết tâm là à, mình sẽ phải chi tiêu tiết kiệm đúng và mình sẽ phải học thật giỏi, nỗ lực để có học bổng thôi. Để có học bổng mà bù đắp lại với việc mà mẹ nuôi tôi. Thế thì một tháng thông thường là sinh viên sẽ phải phải xin tiền mẹ thường xuyên. Tôi thì được mẹ tin tưởng quản lý tài chính rất là tốt, mẹ chỉ cho mẹ cho tôi tiền. Năm tháng học, sau đấy tôi lại có học bổng tôi đưa về cho mẹ nữa thì mẹ rất là vui. Và đấy cái đấy là một cái tiền đề rất là rất là lớn để sau này tôi cũng nuôi được cái ý chí quyết tâm, cái sự, nghị lực và cái ở trong tôi lúc nào cũng có hình ảnh người mẹ hiện lên để cổ vũ tôi và đồng hành, động viên tôi, động viên, động viên để làm sao mình mình nhớ lại, nhớ quãng thời gian khó khăn để làm sao mình mình có thể nỗ lực, cố gắng đúng không ạ? Vâng, càng quyết tâm hơn.

 

Dạ, tôi nghĩ là là đó là những cái cái hình ảnh trong cuộc sống mà chắc chắn là sẽ theo mình cả cuộc đời. Tại vì đó là những cái hồi ức, những kỷ niệm mà mà hình ảnh người mẹ là người đều động biên đúng không ạ? Vậy thì trong lĩnh vực nghề thì chắc là một người ông của mình làm trong lĩnh vực về dược nữa đúng không ạ? Vâng thì tôi nghĩ rằng là khi mà chị đi theo con đường như thế này thì chắc là ông cũng rất là vui đúng không chị? Người ông của tôi thì tôi chỉ mang láng máng về hình ảnh thôi. Tại vì ông tôi mất lúc tôi gần như lúc tôi còn chưa ra đời.

 

Lúc đấy thì mẹ tôi bảo là ông tôi là chiến sĩ cách mạng, chiến sĩ cách mạng và ông đúng cái thời điểm mà miền Nam giải phóng ấy thì ông mẹ bảo Mẹ bảo cái ông là ông ơi, miền cha ơi, miền Nam giải phóng rồi. Thế là ông ông nhắm mắt xuôi tay luôn. Ông là một cái chiến sĩ cách mạng mà tôi cũng rất là rất là ngưỡng mộ. Ông vừa hoạt động cách mạng, ông lại vừa giúp người dân và sau này tại sao ông mất sớm mà tôi vẫn còn? Vẫn còn hình ảnh của ông là vì ông chữa bệnh miễn phí cho người dân trong làng và cốt cốt cách và phong thái của ông ấy thì được nhắc đi, nhắc lại. Và đến bây giờ khi mà tôi gặp ấy thì người ta vẫn nhớ đến. Nói đến ông Phan Kim Huy và một người phong thái khoan thai, thái độ nhẹ nhàng, nói chuyện với bệnh nhân rất là nhẹ nhàng và cái giọng của ông rất là ấm áp. Từ ông được tôi được mọi người mô tả lại luôn ấy nên là tôi, nó nó. Nó đi vào sâu, vào trong hình tượng của một người ông. Với tôi thế là thực ra là không may mắn được nhìn ông nữa. Dạ, Vâng, đó cũng là một cái sự đặc biệt.

 

Vâng, tôi nghĩ trong sự đặc biệt là bản thân của tôi, sinh ra thì hầu như tôi cũng chỉ nhìn được mặt bà nội mình thôi, nhưng mà với một người ông ông nội của tôi thì tôi cũng được mọi người kể rất là nhiều, tại vì ông cũng là nằm trong công tác, về lãnh đạo của bên huyện, cho nên là làm rất là nhiều việc để hỗ trợ cho người dân và tôi cũng được nghe, kể lại thì tôi cũng rất rất, rất rất thần tượng về nghề âm của tôi, cho nên là mình cũng đó cũng lấy đó là một động lực thì tôi nghĩ rằng tôi tôi và chị Hoài cũng có những cái điểm chung của những điểm chung vầng. Vậy thì chúng ta vừa nói về một cái hành trình và chúng ta quay ngượ